Home » Khỏe và đẹp » Sự tàn nhẫn của ung thư qua bức ảnh em bé gào khóc

Sự tàn nhẫn của ung thư qua bức ảnh em bé gào khóc

Ung thư trẻ em vô cùng tàn nhẫn và chỉ khi xem những bức ảnh như của Colt Wilson, người ta mới hiểu được phần nào nỗi đau các bệnh nhi phải trải qua.

Theo Inside Edition, Colt được chẩn đoán ung thư hồi tháng 8 năm ngoái, chỉ vài ngày sau sinh nhật 3 tuổi. “Con không thể đi vệ sinh”, Cortni Wilson, mẹ của Colt nhớ lại. “Con được chuyển tới khoa cấp cứu rồi bác sĩ phát hiện khối u trong bàng quang. Họ kết luận con bị ung thư mô mềm, cần hóa trị ngay”.

su-tan-nhan-cua-ung-thu-qua-buc-anh-em-be-gao-khoc

Colt gào khóc sau đợt hóa trị. Ảnh: Sherina Welch.

Bắt đầu ngày 1/9/2016, Colt trải qua 43 tuần hóa trị với 5 loại hóa chất và 28 ngày xạ trị, mỗi lần đều phải tiêm thuốc mê. Còn quá nhỏ, quá trình điều trị khiến cậu bé vô cùng mệt mỏi, nôn ra máu và gào thét đau đớn trên vòng tay bố mẹ. “Con trai 3 tuổi của tôi phải hóa trị như người lớn. Đó là lý do con ốm yếu đến vậy”, Cortni xót xa.

su-tan-nhan-cua-ung-thu-qua-buc-anh-em-be-gao-khoc-1

Hóa trị khiến Colt liên tục nôn, đôi khi nôn ra máu. Ảnh: Sherina Welch.

Suốt một năm, Colt lưu lại Bệnh viện Nhi Texas. Quá trình chiến đấu với bệnh tật của em bé được ghi lại qua ống kính nữ nhiếp ảnh gia Sherina Welch. Để phản đối Viện Ung thư Quốc gia Mỹ chỉ dành 4% ngân sách trị giá 4,9 tỷ USD cho nghiên cứu ung thư trẻ em, người nghệ sĩ đã thực hiện dự án ảnh mang tên “Nhiều hơn 4”.

Sau 10 tháng điều trị, hiện Colt đã hoàn thành đợt hóa trị cuối cùng. Cậu bé tiếp tục được theo dõi 2 tháng một lần, nếu khối u tiếp tục lớn lên sẽ quay lại hóa trị hoặc phẫu thuật.

su-tan-nhan-cua-ung-thu-qua-buc-anh-em-be-gao-khoc-2

Cortni rơi nước mắt sau khi nghe con trai rung chuông thông báo kết thúc hóa trị. Ảnh: Sherina Welch.

Dù chưa biết tương lai ra sao, Cortni vẫn vô cùng hạnh phúc vì con trai vượt qua trở ngại đầu tiên. Thứ 6 tuần trước, như truyền thống của Bệnh viện Nhi Texas, Colt rung chuông thông báo mình kết thúc điều trị. Đứng đằng sau con, Cortni rơi nước mắt vì xúc động. “Tôi đã không biết liệu chúng tôi có đi được đến đây không. Cuối cùng con cũng làm được”, bà mẹ bộc bạch. “Đây thực sự là một cuộc chiến sống còn. Cảm xúc của tôi vỡ òa khi nghe thấy tiếng chuông ấy”.