Home » Khỏe và đẹp » Thiếu nữ hôn mê dang dở giấc mơ đại học sau tai nạn giao thông

Thiếu nữ hôn mê dang dở giấc mơ đại học sau tai nạn giao thông

Giấc mơ bước chân vào cánh cổng đại học của nữ sinh 18 tuổi tràn đầy hoài bão đã dừng lại bên ngoài phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng. Bác sĩ Huỳnh Đức Phát, Trưởng Khoa Gây mê Hồi sức thuộc Khoa Ngoại, Bệnh viện Đa khoa Đà Nẵng cho biết bệnh nhân Nguyễn Thị Bích Hậu nhập viện đêm 16/7 trong tình trạng hôn mê sâu, hô hấp khó do bị tai nạn giao thông.

Kết quả chụp cắt lớp CT cho thấy bệnh nhân chấn thương sọ não nặng, dập não, máu tụ nhiều dưới màng cứng. Bệnh nhân được bác sĩ mổ lấy sọ đưa đi nuôi tại ngân hàng mô. Gần một tháng sau mổ, Hậu hiện vẫn hôn mê, phải thở máy và nuôi ăn bằng ống. “Quá trình chữa trị của bệnh nhân còn khá gian nan. Nếu tỉnh lại, Hậu có khả năng cao bị các di chứng nặng nề về thần kinh tri giác và vận động, thậm chí liệt”, bác sĩ Phát tiên lượng.

Bích Hậu là con gái thứ ba trong gia đình nghèo có bốn anh em tại Bình Lãnh, Thăng Bình, Quảng Nam. Vừa hoàn thành kỳ thi quốc gia trung học phổ thông năm 2017, Hậu tìm việc làm thêm cách nhà gần 20 km để đỡ đần cha mẹ. Tối hôm ấy em không may bị tai nạn trên đường đi làm.

Là học sinh giỏi, cô học trò vùng núi mong muốn trở thành nhà hoạt động xã hội để được đi nhiều nơi và giúp đỡ các mảnh đời bất hạnh. Kỳ thi vừa rồi Hậu trúng tuyển ngành Công tác xã hội, Đại học Khoa học Huế với điểm số 21,25. Giờ đây ước mơ của em đành gác lại.

Bích Hậu trước và sau khi gặp tai nạn. Ảnh: T.P

Bích Hậu trước và sau khi gặp tai nạn. Ảnh: T.P.

Hơn 20 ngày vất vả chăm sóc con gái, đôi mắt người bố Nguyễn Văn Liên trũng sâu, gương mặt hốc hác. Ông bố 57 tuổi bỏ hết công việc dù là lao động chính trong nhà để túc trực bên con thay người vợ bệnh tim. “Cứ 11h rưỡi đêm tới 5h sáng tôi mới được vào với con trong phòng hồi sức, thời gian còn lại trực ở bên ngoài cần gì các y bác sĩ sẽ gọi qua loa thông báo”, ông Liên kể bằng giọng Quảng đặc sệt.

Bình thường không có nhiều thời gian quan tâm con gái do tất bật đồng áng và làm thuê mướn khác để nuôi gia đình, song từ lúc Hậu nhập viện tới nay ông Liên trở thành người chăm lo vệ sinh cá nhân, ăn uống cho con theo chỉ dẫn của y bác sĩ. Giữa câu chuyện về đứa con gái ngoan hiền và chăm chỉ, người cha bật khóc khi nhắc đến ước mơ “chỉ mong giúp ba mẹ đỡ khổ” của Hậu.

“Chỉ mong con bé hồi phục về nhà”, ông Liên nói, đôi mắt đầy vết chân chim đang nhòa nước. Dáng người cha gầy gò lọt thỏm giữa khuôn viên bệnh viện gương mặt âu lo, mỏi mệt. Thay vì đưa con tới giảng đường để nó bắt đầu một hành trình mới sôi nổi của tuổi trẻ như nhiều người làm cha mẹ khác, ông Liên lặng lẽ quay vào nơi con gái đang nằm hôn mê, cầu mong một phép màu.